Poem logo
Poem logo

cả đời mang một giấc mơ

Tác giả: Trần Thái Vân
Khi còn bé ta mơ thuyền viễn xứ
Theo dòng đời trôi tận chốn xa xôi
Đêm tưởng tượng một nỗi niềm cô lữ
Nghe buồn dâng như sóng tựa ngàn khơi

Ta mơ về vùng thảo nguyên bát ngát
Tuyết đầu mùa rơi trắng xoá mênh mông
Bên lò sưởi thả hồn theo cung nhạc
Hơi lạnh mờ những tấm kính che song

Ta mơ về vùng trung nguyên nào đó
Có Mark Twain ngồi viết dưới túp lều
Sông xa xa đôi chuyến tàu chở gỗ
Tiếng còi vang, chiều xuống lạnh, buồn hiu

Khi ta lớn lòng mơ về cố quốc
Những cánh đồng cổ tích đã ngàn năm
Đàn độc huyền đêm đêm vang thổn thức
Lời chinh phu nhớ chinh phụ, mưa râm

Ta mơ rừng hoa hồi ngào ngạt nở
Lạng sơn xa, đầu tổ quốc toả mùi
Gió giao mùa nửa đêm về trăn trở
Sáng mượt màu mạ mới trẩy niềm vui

Ta mơ về vùng Hạ long xanh ngắt
Cánh buồm nào chở hết sự yêu thương
Nước trăm nguồn đổ về đây trong vắt
Qua muôn nơi chỉ có một con đường

Ta mơ về Nha trang bờ cát trắng
Đoạn ân tình chưa đến tuổi đôi mươi
Thương con ốc lộn hồn nằm im vắng
Tội dã tràng xây giấc mộng xa vời

Ta mơ đến cuối chân trời tổ quốc
Sóng Cà mau xô bởi sóng Bạch đằng
Bài vọng cổ mang linh hồn non nước
Khúc hát chèo dệt lại một vầng trăng

Nhớ một thuở mơ ngồi nghe hợp tấu
Beethoven, Mozart rất xa vời
Giờ khôn lớn ta mơ về tiết tấu
Của đàn tranh, tiếng sáo, khúc hò ơi

Khi còn bé ta mơ thuyền viễn xứ
Mơ phiêu bồng như những chuyện đời xưa
Giờ khôn lớn ta thương đời cô lữ
Nhớ quê nhà như hạn nhớ chiều

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm