người thầy
Người Thầy!
Đức Phật là người đã dạy con cười
Dạy con đi dạy nằm ngồi chánh niệm
Dạy làm việc dạy vạn pháp tuỳ duyên
Dạy cho con có tuệ giác soi đường.
Cuộc hành trình gian khó lẫn thân thương
Trong mưa gió có những ngày nắng đẹp
Giữa thăng trầm nuôi dưỡng được chất thép
Vượt ra ngoài cái xấu xí cuộc đời.
Sống an vui nhẹ nhàng với thảnh thơi
Vun bồi đắp chí xuất trần thượng sĩ
Là người tu trưởng dưỡng lòng dũng khí
Đủ bản lĩnh bước qua những lợi danh.
Không sợ hãi cũng chẳng hề vướng bận
Chuyện hơn, thua, danh, lợi với buộc ràng
Trói chúng sanh phiền não khổ lầm than
Con phải thoát cho được nhọc nhằn ấy.
Vì nghiệp duyên chúng sanh thường xô đẩy
Sống vẫy vùng rồi trói buộc lẫn nhau
Cõi ta bà ngũ trược khổ muôn màu
Nên mới gọi trần đời là ô nhiễm.
Tham sân si cuộn tròn trong vòng nghiệp
Đẩy chúng sanh vào sinh tử luân hồi
Chạy qua lại giữa sóng đời nổi trôi
Trong vòng xoáy của vô minh nghiệp chướng.
Phật dạy con thấy cho được con đường
Sống biết đủ tinh tấn với hành trì
Hiện pháp trú an lạc từng bước đi
Pháp mầu nhiệm giữa hành trình giác ngộ.
Thích Đồng Nhật