những lời dối gian
Hỡi cao xanh ... tôi làm chi nên tội ?
Người với người sao nỡ dối ... nỡ gian
Nỡ trao nhau lời chua xót phủ phàng
Cho tim vỡ bẽ bàng đêm hoang vắng
Nén đau thương mong tâm tư trầm lắng
Gửi mây trời bao cay đắng bay đi
Ngắm ngàn Sao cố quên hết những gì
Lời gian dối mỗi khi người trao gởi
Sao ơi Sao … sao không tầm tay với ?
Hái vào lòng cho vơi những niềm đau
Người cướp đi một nữa trái tim sầu
Nữa còn lại gọi nhau trong nức nở
Biết quen người lắm trái ngang … lầm lỡ
Lời nhớ thương chỉ ở lưỡi đầu môi
Cớ sao tim vẫn xao xuyến bồi hồi
Hồn bối rối tơ lòng giăng ngàn lối
Trả lại người lời nhớ thương giả dối
Những lời thành ở chót lưỡi đầu môi
Bao luyến lưu hồn xao xuyến bồi hồi
Kể từ nay lòng sẽ thôi mộng tưởng
Khép tâm tư cắt tơ lòng còn vướng
Chôn những gì đã vương vấn riêng mang
Những đắng cay bao chua chát ngỡ ngàng
Nay giã biệt ... mắt mơ màng ... mi khép !