sống mòn
Hè về mưa , nắng chói chang
Tôi ra đời giữa vô vàng khổ đau
Đời buồn mộng ước bay cao
Niềm đau sót lại lẽn vào giấc mơ
Đời tôi lạc lõng bơ vơ
Vần thơ tôi viết buồn thơ thẩn buồn
Những đêm thao thức lệ tuôn
Nỗi sầu mất mát nỗi buồn cách xa
Âm thầm sống giữa phong ba
Vươn lên lặng lẽ vượt qua bão lòng
Cuộc đời dẫu biết bằng không
Hồn sao trĩu nặng cõi lòng đa đoan
Trăng kia khi khuyết khi tròn
Đời tôi lặng lẽ sống mòn quạnh hiu !
Tác giả : Huỳnh Ngọc Anh Kiệt