phút giây vĩnh biệt.
PHÚT GIÂY VĨNH BIỆT
Thoi thóp hơi tàn giữa tiếng chuông
Kề bên văng vẳng giọng người thương
Ni cô lạnh xác, hồn băng giá
Bất chợt đong đưa dãy gợn buồn...
Lởn vởn chập chờn dáng của anh
Trầm ngâm, ảm đạm, nhúm nhăn vầng
Tên Thu khe khẽ bao lần gọi
Khóe mắt đoanh tròng nhểu bóng đêm
Em muốn nhấc tay, để nắm tay
Mà tay chẳng thể cách nào lay
Muốn ngồi bật dậy ôm thương nhớ
Nhưng cả châu thân đã mệt nhoài
Muốn trải nỗi niềm giải bớt đau
Mà tim em đập lạ lùng sao
Lúc thình thịch mạnh khi im ỉm
Đành phải lặng yên, nhả lệ trào
Khánh ơi! Anh ở đâu rồi nhỉ?
Hai mí của em nặng quá chừng
Em cố mở ra cho thật lớn
Tợ như khối đá vạn nghìn cân...
Mơ màng...lớp học buổi giờ chơi
Hai đứa thản nhiên cặm cụi ngồi
Anh chỉ em làm bài toán khó
Kẻo mai thầy chấm chắc không thôi...
Rồi lại Ai cười đứng trộ em
Áo quần bùn đất dính tèm lem
Dưới chân thùng nhựa vừa đìa tát
Một khoảnh nước đang ướt bẩy thềm
Tô canh cá lóc nấu rau má
Nghi ngút bay hơi bưng tặng Chàng
Nhìn thấy bước ra, bừng ánh lóe
Ấy mừng, đây cũng dạ lâng lâng
Đính ước mẹ cha chuyện chúng mình
Thật thà em đặt trọn niềm tin
Cớ sao bỗng chốc anh thay đổi
Tan nát con tim ngập bóng tình
Anh lấy vợ giàu bỏ lại kia
Từng đêm thao thức nghẹn canh khuya
Vấn vương, lưu luyến đầy tâm khảm
Mong mỏi thời gian sớm một nhà
Am tự đìu hiu phủ bốn bề
Chiều chiều thỉnh thoảng nhớ câu thề
Tái tê, da diết, từng cơn nhói
Đau đớn tột cùng hỡi Khánh ơi
Anh rớt giọt sầu phút tiễn đưa
Cho em sống lại thuở ngày xưa
Dẫu là ảo ảnh, hình mơ tưởng
Cũng giúp lòng em ấm lại rồi...
Loáng thoáng phong linh dẫn mảnh hồn
Về nơi vĩnh biệt chuỗi hoàng hôn
Dấu yêu tha thiết, vòng ngang trái
Để mãi từ đây một tiếng đàn...
15/9/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
https://www.facebook.com/tho.nguyenthanhsang/