khúc thơ phố
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Phố xưa. Một mình phố bỗng hóa xưa. Tình đà xa lắm phố mưa nhạt nhòa. Em chừ nửa cuối trời xa. Có bao giờ nhớ quê nhà, riêng anh ? (1998). Phố chiều. Phố chiều nhộn nhịp đông vui. Ngồi trong quán gió đợi...
|
trở lại huế xưa
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Trở lại Huế xưa. Sáu năm ở Huế yêu trời Huế. Yêu nước dòng Hương chảy hiền hòa. Yêu những con đường xanh mướt lá. Chiều chiều ngơ ngẩn bước ai qua. Xa Huế lòng tôi nhớ Huế nhiều. Như là ai đó nhớ người yêu....
|
đi thoáng qua chiều
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Đi thoáng qua chiều. Biết đâu mà gởi lòng thương nhớ. Mà biết cùng ai gởi nhớ thương. (Thái Can). Chen giữa những ngày mưa gió lạnh. Một ngày ấm áp nắng vàng tươi. Muôn vật hân hoan nghìn sắc biếc. Say đắm lòng ta...
|
chiều về nhà cũ
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Chiều về nhà cũ. -Thương tặng Ba mẹ và các em. Dỗ giấc trưa hoài không đến được. Bâng khuâng hồn bỗng lạc sang chiều. Vợ con về ngoại nhà riêng vắng. Hoa rụng bên thềm chút tịch liêu ! Tâm tưởng bỗng trào lên lớp...
|
thơ thẩn bà nà
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Thơ thẩn Bà Nà. -Kính tặng nhà thơ Đông Trình. Thơ thẩn Bà Nà với khách thơ. Chiều xanh lãng đãng khói sương mờ. Nghinh Phong lộng gió hồn thanh thản. Vọng Nguyệt ngời trăng dạ ngẩn ngơ ! Nhòa nhạt dấu xưa rêu phủ...
|
xin cảm ơn em
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Xin cảm ơn em. Bởi em ngày đó không yêu, nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ. Đem lòng kết lại thành thơ. Để thương, để nhớ, để mơ một người. Mắt đêm rụng giọt sao trời. Như là lệ ứa hồn tôi với tình. Em tươi...
|
khúc thơ tứ tuyệt
Tác giả:
Mai Hữu Phước
Vào thu. Heo may trời nhẹ vào thu, vàng phơi sắc lá mây mù dặm xa. Người xưa còn nhắn gì ta ? Cháy nồng tuổi hạ thương qua mấy mùa. Mai Hữu Phước. (10.2003). Trăng. Trăng là bầu bạn của thơ. Là hồn...
|
thuở ấy
Tác giả:
Mai Hữu Phước
THUỞ ẤY. Thuở ấy hai nhà chung khúc dậu. Tới mùa chùm mận xẻ làm đôi. Nhớ khi thừa quả ta may rủi. Ra oẳn...tù...tì em khóc tôi ! Chao ôi cái tuổi đẹp làm sao, như bướm như hoa một thuở nào. Trong trắng hồn...
|
nợ văn chương
Tác giả:
Mai Hữu Phước
NỢ VĂN CHƯƠNG. Là chút lòng tôi với cuộc đời. Với người quen-lạ, ghét-thương tôi, với trăng, với gió và em nữa. Với cả canh tàn rượu đắng môi. Như chút tình riêng không thể nói, với người nay đã quá xa xôi....
|