lần nhắm mắt
Lần nhắm mắt đêm ngày không hạn định
Chân trời cao hay thấp có vừa chưa
Ánh bình minh nhật nguyệt cũng bằng thừa
Đâu nhân ảnh ... đâu còn gì bóng dáng
Lần nhắm mắt cho hồn bay phiêu lãng
Ngủ bềnh bồng trôi dạt giữa hư vô
Mộng xa xôi mây núi sóng hải hồ
Mênh mông gió lênh đênh giòng nước chảy
Lần nhắm mắt để thấy mình bé dại
Nức nở như trẻ nhỏ lúc sơ sinh
Ngày tháng qua dựng tạo vóc hài hình
Ta có mất tinh cầu rồi có tận
Lần nhắm mắt để nghe tình lãng mạn
Môi thật mềm hơi thở ấm niềm yêu
Hồn lâng lâng như rung động thật nhiều
Rồi đau đớn phàm thân vì nhục thể
Lần nhắm mắt cho rõ nhân trần thế
Muôn nghìn mưu ngàn ngã ngách trò đời
Người khóc sầu kẽ lấy đó cười vui
Nỗi tham vọng xích xiềng nhau tù tội
Lần nhắm mắt để lòng thôi bớt tủi
Ngậm ngùi sương cỏ dại kiếp phù sinh
Mới nhận ra đời mưa nắng thường tình
Vui hay khổ tự do mình ngẫm nghĩ
Lần nhắm mắt cuối cùng và mãi mãi
Hơi thở tàn vĩnh viễn bỏ xác thân
Đất và ta cát bụi chốn hồng trần
Đâu vinh nhục ... đâu ai người thương tiếc.
April 11, 2002