mang nợ !
Trời nợ đất nên cơn mưa như trút
Sương nợ chiều nên giọt nước buông xuôi
Đêm nợ ngày nên đành đoạn đôi môi
Miền tĩnh lặng cả đời không tiếc nuối
Con suối chảy nợ một đời đá cuội
Nhọc thân diều nợ buổi gió hoàng hôn
Trở mình đêm chiếc lá thấm vị buồn
Nợ nhau bởi lời nguyền là chồng vợ
Dẫu tóc bạc trăng một đời ở đợ
Cả thân nàng mang gởi cả dòng sông
Để nghìn năm soi bóng lặng âm thầm
Đem mắc nợ mà lòng im không nói
Môi còn nợ tiếng cười trong mòn mỏi
Mắt nợ chiều nên nắng ngã vu sơn
Bàn chân đau còn nợ vạn nẻo đường
Trầm luân nợ phận nghèo đời mỏi mệt
Xuân vẫn nợ lá mùa thu trọn kiếp
Mẹ nợ lời ơi hỡi hát ngàn ru
Nợ nần cha trong suốt cõi thiên thu
Trả hay mượn chốn địa đàng quên lãng …
Ta mãi nợ nên một đời cay đắng
Nợ tình em nợ nắng nợ cung lòng
Nợ những lần đau đớn phận long đong
Nợ ánh mắt nợ hơi nồng quấn quýt
Đêm lại đến dáng người hay bóng nguyệt
Để tâm hồn như khuyết tựa vầng trăng
Người ta yêu chỉ giấu chẳng nói năng
Như bảo ngọc không bao giờ khoe mẽ
Chỉ mình biết âm thầm trong lặng lẽ
Nên không cần huyễn hoặc với thời gian
Trả nữa không tình nghĩa chửa phôi phai
Cho dù chết trên đường đời đánh mất!
Chỉ ta biết vị cay hay đường mật
Chỉ mình ta gặm nhấm nỗi u sầu.
Xin một lần mang nợ kiếp đớn đau
Và câm nín chẳng lời nào xám hối.
Bài này đã được xem 185 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|