tạ tình
Con đường trăng của những ngày khô cạn
Lấp loáng buồn rũ vài nhánh tre thưa
Em bước vội như hoàng hôn đang vội
Tiễn người về dòng nước mắt đong đưa
Ừ thì thôi đoạn đường đầy đá cuội
Cứa chân em và nát cả gót anh
Yêu như thế quả là đầy khổ lụy
Tạ tình thôi, chiều cũng đã xuống rồi
Và sớm mai, cà phê không vừa ngọt
Thiếu môi em, giọt đắng chợt rụng rơi
Ngoài hiên cửa, nghe nắng cười lảnh lót
Tạ nhau chưa sao tình vẫn còn ngôi?