tìm chân tình
Thế gian này
Ai cũng muốn đi con đường đẹp nhất
Chỉ có hoa và nắng ấm ban mai
Nhưng lưới đời vây bủa khắp nơi
Ai rồi cũng rơi vào cạm bẫy
Của danh hoa hay ảo ảnh tình yêu
Chợt nhận ra tuổi đã lỡ bóng chiều
Một giây thôi chẳng ai được sống lại
Ước làm chi nhặt được lại bình minh
Đời là thế, có lẽ ai cũng thế...
Ta chỉ là khách trọ chốn trần gian
Đến và đi, chỉ một lần chẳng lại
Lời khen chê thoảng như gió theo mây.
Thuở bé thơ sao thấy đời đẹp quá
Thật giản đơn thẳng lối chẳng quanh co
Nhưng càng lớn lại thấy đời đổi khác
Chẳng thật thà như một sớm bông hoa.
Thuở bé thơ cả bầu trời trong lòng Mẹ
Bước vào đời trời biển rộng thênh thang
mênh mông thế nhưng sao lòng người o bế?
Chật chội hơn gai góc nhiều hơn
Chỉ sống thôi cũng cần phải học
Học giao tiếp hay may cho đời tấm áo
Che chắn đi những vết xước tâm hồn
May thêm túi dấu con dao dưới áo
Để ngọt ngào ngoài miệng xa xôi
Tung hô nhau lời khéo ngọt đầu môi
Từ khi nao lòng người đã hóa đá
Người với người, gang tay sắt bọc nhung
Sao không sống như hoa cỏ thiên nhiên?
Chân chạm đời mọi ngóc ngách kinh qua
Đường gần xa có cả ngàn gai góc
Rỉ máu hồng, trôi mất cả trái tim
Đau có đau nhưng lòng chẳng hề sợ
Chỉ buồn cho khoảng cách vô hình
Giữa rừng người phải luồn lách khéo nhanh
Dạy bảo nhau nghệ thuật sống công thành
Đời thành công chưa chắc đã thành nhân
Trái tim khỉ thì ngàn đời vẫn thế
Điên cuồng vét vơ vô cảm với đời
Bàn chân nhỏ đã đi vòng trái đất
Lại chỉ muốn những ngày còn chập chững
Tay Mẹ nâng dìu dắt cả tuổi thơ
Chuyện thế gian cảm thấy đã dư thừa
Chẳng muốn nhìn khi biết đời hai mặt
Chân thành kia ẩn dấu hay mất rồi?