tôi quên rồi…!
Tôi quên rồi những gì không muốn quên
Một lối nhỏ về thôn quê ngày ấy
Một hàng cây với vài ao cá nhỏ
Theo thời gian giờ là những căn nhà.
Tôi quên rồi tiếng gà gáy sớm trưa
Mái tranh nghèo cùng hai mùa mưa nắng
Bữa cơm nghèo cùng những điều câm lặng
Mà âm thầm người hiểu thấu lòng nhau.
Tôi quên rồi lắm những giấc chiêm bao
Đưa tôi về chính những ngày xưa ấy
Chiều nhẹ nhẹ cuốn bay từng trang giấy
Hết lịch rồi mình gói ghém sang năm.
Tôi quên rồi lắm những mùa trăng rằm
Hai người già ngồi bên chiếc bàn nhỏ
Họ trao nhau nửa cái bánh hạt dẻ
Mà vui mừng nhìn con cháu vây quanh.
Tôi quên rồi những gì tôi phải quên
Căn nhà xưa giờ tan thành gió cát
Người thì mất rồi, kẻ thì đổi khác.
Trong im lặng, giọt nước mắt khẽ rơi.