giữa những lặng im
Những ngày qua tôi luôn mong bình an
Lê đôi chân qua những con đường hoang vắng
Chợt đứng lại thấy đôi chân hằn sỏi đá
Trong mơ hồ nghe vẳng tiếng chuông ngân.
Cõi Phật im lìm ,hiên chùa đầy nắng
Tôi đứng bơ vơ một mình căm lặng
Mang trong mình những nỗi xót xa
Chiều qua ,chiều qua thật vội vã
Chuông chùa reo những hồi hư vô
Bên tượng Phật ,những trang kinh đã cũ
Tôi quỳ xuống ,chấp tay ,ngẩng cao đầu
Nhưng Người vẫn im lặng không lời an ủi
Tôi bước đến thật gần ,nhìn quanh:
Chợt nhìn thấy đóa hoa sen đã tàn
Tôi cầm đóa sen ấy lên:
Có gì đó trong tôi thấy hạnh phúc
Giữa những miền sỏi đá nở ra những đóa sen ngát hương
Như là Người vẫn ở bên tôi.