không đề
“Sẽ không là yêu nếu còn nhiều hờn dỗi
Sẽ không là quên nếu mãi giữ trong lòng
Sẽ không là mặt trời nếu đêm đen cằn cỗi
Sẽ không là người nếu không có tôi hôm nay”.
Tôi hay đi tìm những hình ảnh phảng phất
Dù của người này nhưng lại có trong người kia
Đôi khi ký ức là một phần của hy vọng
Đặt niềm tin thật nhiều rồi lại sợ thất vọng bấy nhiêu.
Tôi phải mất rất nhiều năm để hiểu
Vì sao mẹ tôi phải tần tảo từng ngày
Phải chăm lo và không ngừng suy nghĩ
Nghĩ về cuộc đời rồi lại nghĩ về chồng con.
Sau này khi tôi gặp được cô mình
Tôi lại bắt gặp hình ảnh ấy một lần nữa
Từ sâu trong đáy mắt tôi hiểu được
Giữa cô và mẹ tôi là hai đường thẳng cắt nhau.
Đôi khi thực sự muốn ôm cô vào lòng
Như tôi vẫn làm với mẹ mình thuở ấy
Nhưng dặn lòng:”Mình lớn rồi, đừng trẻ con nữa !”
“Và đừng bao giờ để nước mắt rơi khỏi đôi hàng mi !”.