những mắt trong đêm
Em về đi, trời sửa soạn mưa đêm
Lưu luyến mãi e hàng mi sẽ ướt
Em ở lại? - Thôi để anh về trước
Tình của ai giữ lấy vốn tư riêng
Có sợ buồn gối biếc tóc nhoà đen
Anh cho mượn những ngày xưa tiểu thuyết
Thôi đừng khóc. Ðây bàn tay tiền kiếp
Lau mắt đi cho ướt ngón vụng về
Rồi khi nào bỗng nhớ thủơ xưa kia
Anh cũng vậy, dùng tay này lau mắt
Em đừng khóc! Thôi em đừng khóc
Kẻo rồi anh cũng hờn tủi rưng rưng
Kẻo rồi anh cũng thấy ngón tay chùng
Mềm như lụa của khăn mềm trao tặng
Từ thủơ ấy đến giờ môi vẫn mặn
Nên anh quên có phút lặng nhìn nhau
Nên anh quên còn những phút thương đau
Cùng ước hẹn về thăm đường kỷ niệm
Em ở lại, anh đi cho đúng hẹn
Bài thơ khuya đang thắp nến chờ anh
Nhạc đỏ, xanh rồi điệu nhạc tắt đèn
Hoài Phương, khóc bằng những dòng tóc rối
Rượu đã cạn, lòng chưa vơi giả dối
Màu áo vàng chưa cởi hết bơ vơ
Bước chân nghiêng rót xuống nhạc tình cờ
Một bóng tối ôm lấy cành ánh sáng
Ngực đã ấm nhưng tình còn lẻ bạn
Vòng tay ôm dư một quãng gần nhau
Hoài Phương ơi! Sao chẳng mối tình đầu
Cho điên loạn mang thêm màu êm dịu
Sao câu nói khàn khàn và nũng nịu
Vẫn vương vương nhiều quá vũ trường đêm
Ðến tìm em như kiếm bản thân mình
Ðể trao hết ngàn lần say đắm
Anh vẫn nói: Hoài ơi! Yêu em lắm
Em cười buồn gởi gấm trọn đôi môi
Chúng mình đi như hai đứa mồi côi
Mà hạnh phúc vẫn nửa chừng đau đớn
Ly rượu đầy/. Mộng nghe chừng đang lớn:
Chuyến tàu đêm sẽ chở chúng mình đi
Phúc và tôi không tâm sự xẻ chia
Không xây đắp bằng lâu đài cát biển
Chỉ một đêm những nhà ga ẩn hiện
Phúc ngã đầu thiếp ngủ trên vai tôi
(Tôi chỉ cần gặp Phúc một đêm thôi
Ðể đeo nhẫn cho bài thơ gởi tặng)
Sao ở đây chẳng bao giờ thật vắng
Ðể tôi yêu qua ly rượu gần say
Ðể ban đêm tôi yêu Phúc ban ngày
Ðể buổi sáng tôi mê người buổi tối
Ðể gần nhau không lo giờ quá vội
Ðể xa nhau không đợi lúc xa nhau
Ðể bài thơ đừng chua chát nghẹn ngào
Ðể vũ quán thành ngân hàng có nhạc
Ðể gởi gấm những để dành, đổi chác
Mang tình yêu cân nhắc với tình yêu
Cho tới khi thơ phung phí quá nhiều
Ký âu yếm không ân tình bảo chứng
Ðã bắt đầu mắt nhìn xanh từng vũng
Tôi mê em qua những vì sao đêm
Tóc em nhung vì gội mãi ánh đèn
Chân em điệu vì trèo lên đêm tối
Ngón tay cong như lưng người phạm tội
Chưa gần anh đã vội bỏ đi xa
Gọi tên em trắng lạnh thủơ hôm qua
Tuyết đan áo cho ngàn pho tượng rét
Paris đẹp với tên em từng nét
Anh nghe buồn thành chuỗi nhớ Pigalle
Tuyết có rơi ướt đẫm tấm khăn choàng
Những cô gái dựa cột đèn châm thuốc
Em Sàigòn vẫn chờ anh như trước?
Vẫn yêu anh trong mỗi bước mưa rơi ?
Vâng! Chiều em anh kể chuyện ngày xưa
Có một thủơ hai người yêu nhau lắm...