sợ...!
Sợ câu chuyện có mở đầu mà chẳng có kết thúc
Một ngày kia cậu bé bước vào đời
Mang theo mình biết bao điều suy nghĩ
Đâu đó ngoài kia liệu có câu trả lời ?.
Sợ những nụ cười trên môi nào còn lạc lõng
Thanh xuân buồn trôi trên vạt áo ai ?.
Cánh cửa lớp theo thời gian khép lại
Mùa hè qua nắng trải khắp sân trường.
Sợ chúng tôi từng ở đó nhưng chưa từng tồn tại
Như những con đò giờ trôi vào lãng quên
Và những quyển sách còn nằm hoài trên kệ
Năm tháng dài len lỏi nhiều tâm tư.
Sợ thương ai thật nhiều mà chưa từng dám gọi bằng mẹ
Có những ngày ngồi nhìn cô thật lâu
Chỉ để lắng nghe về những phương trình kỳ quặc ấy
Nhưng tôi thừa hiểu cuộc đời nào phải vậy đâu !.
Sợ anh, tôi rồi mai này thành người lạ
Con đường dài mỗi người một lối đi
Và sơ xác mỗi khi mình gặp mặt
Buông câu chào rồi lặng lẽ làm ngơ.
Sợ lắm chứ, còn bao điều tôi sợ
Khi cách xa chẳng níu giữ được gì
Và năm tháng vẫn trong lòng nỗi sợ
Sợ nhất là sau tất cả mình chẳng là gì của nhau !.