tâm tình dưới trặng
TÂM TÌNH DƯỚI TRĂNG
Nàng thơ hỡi! Đêm nay trăng sáng
Lững lờ khung lai láng hào quang
Lòng ta bất chợt cung đàn
Từ nơi giữa trái nhịp nhàng ngân nga
Hãy trồi lên cùng ta giây phút
Quyện tâm tình cảm xúc khỏa khuây
Để rồi dưới bóng trời mây
Xuôi theo tuế nguyệt, vẫn này con tim
Lúc thao thức hiên thềm day dứt
Khi ráng tàn nhói nhức, chơi vơi
Ngẫm bao thế sự cuộc đời
Ngàn cân treo nặng cũng thời cố quên…
Chàng yêu ơi! Kề bên lặng lẽ
Kể từ khi nắng ngả bờ đê
Nhìn chàng khựng bước chân đi
Thiếp nghe tấc dạ cũng thì thầm đau
Đường trăng mộng nhịp cầu dang dở
Bước hải hồ lối ngõ chìm thu
Không gian phủ ngập sương mù
Khiến cho khắc khoải, trầm u, sững sờ
Nay góc quạnh thẫn thờ, giá lạnh
Kỷ niệm vàng canh cánh niềm vương
Để kia thỉnh thoảng dạ buồn
Chàng treo cửa gió, nhẹ luồng đẩy đưa…
Nàng thơ hỡi! Từ xưa vạn kiếp
Chuyện cuộc đời diễn tiếp thời gian
Tợ như một mảnh trăng vàng
Lúc tròn trịa ảnh, khi tàn đêm đen
Nẻo dặm ngàn đã quen chân bước
Lắm bao lần dốc ngược, đường trơn
Ngả nghiêng, lảo đảo, chập chờn
Cũng rồi gượng thẳng đôi chân hướng về
Dòng mệnh số phủ bề sương tuyết
Khiến cõi lòng da diết cầm canh
Nọ kia sóng vỗ đầu gành
Toé tung bọt trắng đành nhìn vậy thôi…
Chàng yêu ơi! Chàng rời bến mộng
Trả lại hình chuỗi sống bèo mây
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Chỉ thầm đau đớn phủ dày tâm tư
Mượn bút mực, vần thơ khuây khoả
Kéo khung mờ thả đoá tình chung
Lam treo tứ hướng mịt mùng
Tự mình an ủi, đẩy vùng âm u
Trước sự thể phù du biến đổi
Thiếp nghe lòng rười rượi, lo âu
Biết rồi vạn dặm vó câu
Người thương của thiếp có sầu buông cương?
Nàng thơ ạ! Con đường êm ả
Bước chân đời nhẹ thả năm xưa
Dần theo cánh nhạn thoi đưa
Lắm lần dẫm lá giữa mùa héo hon
Để thỉnh thoảng mơ màng nỗi nhớ
Khắc khoải niềm, trăn trở miên man
Cành nghiêng, phiến đọng khung tàn
Bao nhiêu rỉ rả, bấy ngần tái tê
Chìm thao thức, lê thê dòng nghĩ
Khúc nhạc tình âm ỉ dẳng dai
Tà dương hướng vọng trời mây
Ảnh hình, kỷ niệm kéo dài tâm tư…
Chàng ơi hỡi! vật vờ sóng nước
Đẩy nan thuyền mấy lượt ngả nghiêng
Trên cao sẫm tối phủ miền
Gần xa xám ngắt, nối liền không gian
Sao tránh khỏi ngỡ ngàng giây phút
Sao chẳng nhiều day dứt, luyến lưu
Cho kia bảng lảng sương mù
Kết chùm mắc võng, lắc lư ánh sầu
Để yêu dấu thuở nào đầy ắp
Nghẹn lửa tàn bếp ngập dày tro
Sông xưa vắng bóng con đò
Thẫn thờ lữ khách, chơ vơ gót buồn…
Nàng thơ hỡi! Làn hương vườn mộng
Ngát nồng nàn sưởi ấm từng cơn
Hóa thành chuỗi hạt hàn sương
Ráng tàn, nguyệt lặn dưới luồng nhẹ rơi
Hoa đủ sắc một thời rợp nở
Nay héo tàn, rụng vỡ dần theo
Lang thang gió lạc lưng chiều
Sững sờ, ngơ ngác tiêu điều đó đây
Niềm ấp ủ chứa đầy tâm khảm
Sét vang rền, đẩy xám mờ tung
Đành thôi! Ngoảnh mặt bước chân
Ngàn cân đè nặng, muôn phần xót xa…
Chàng yêu hỡi! Đậm đà mật ngọt
Thắm thiết tình chàng rót đầy chung
Chẳng may bất chợt mây đùn
Khiến cho u ám phủ trùm dở dang
Để yêu dấu mang tên chìm đó
Chới với lòng lối ngõ chìm đây
Để dài thao thức sầu ai
Tận cùng tấc dạ, đoạn đoài, chơi vơi
Đừng buồn nữa chàng ơi! Đừng nữa
Hãy còn kia vạn thuở hồn thơ
Còn bên, tiện thiếp đợi chờ
Đáo hồi chuyển kiếp cung mơ với chàng…
13/6/2023
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Nguồn:
Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) Facebook