về vùng lãng quên
VỀ VÙNG LÃNG QUÊN
Em dời gót trường xưa từ lâu lắm
Phượng cuối mùa già cỗi góc yêu thương
Tiếng ve khóc , mùa thi , thời áo trắng...
Kỉ niệm vùi chôn dưới bóng sân trường
Đành khép lại chuỗi mộng mơ héo úa
Chiếc lá vàng thơ thẩn rớt chiều hoang
Những viên sỏi ngủ quên không điểm tựa
Mưa gió ru hồn lặng lẽ lụi tàn
Em đâu biết chân trời thơ vụn vỡ
Xám xịt sắc màu về cõi lặng câm
Tiếng gọi thời gian ôm vai giọt nhớ
" Nhật kí đời tôi" giở trang " Khóc thầm "
Dở dang cuộc tình điệu ru nước mắt
Dòng chảy cuộc đời cuồn cuộn phong ba
Mảnh ghép tan mau đất trời hiu hắt
Đau đáu nỗi lòng cay đắng xót xa
Em đành lãng quên " kho tàng bí mật"
Chân tơ kẽ tóc thuở ấy hai người
Lặng lẽ bên đời hoàng hôn chìm khuất
Anh biết tìm đâu giọng nói, tiếng cười ?
Tâm hồn của anh không gian trống vắng
Mười năm sau ai còn nhắc đến ai?
Bài thơ Dại khờ ngày nao kí tặng
Nhền nhện giăng đầy một thoáng heo may
Ngày 17/2/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 120 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|