chiều xa quệ
Chiều xa quê.
Ôi, ta nhớ mãi chiều thu ấy,
Nắng sắp tàn người vội vã đi.
Bốn mắt nhìn nhau ghi dấu lệ,
Gío rát bên sông xé nát lòng.
Người đi chẳng kịp câu từ gĩa,
Kẻ về dao búa, nước chia đôi.
Bến cũ làng xưa hương lửa tắt,
Sau hè tiếng khóc sớm vọng vang.
*
**
Từ đấy đường quê là cách biệt,
Đời người, sớm tối gặp bể dâu.
Con thuyền lênh đênh không cùng bến,
Cho cảnh phân ly vọng nỗi sầu.
Đất bắc cộng về khai đấu tố ,
Phương nam ta đến một chiều mơ.
Đôi ngả non sông đà cách biệt,
Tên nhà tên nước chỉ là không.
Nắm tư, đất mẹ không cùng lối,
Một ngõ chia hai lắm phũ phàng.
Lênh đênh theo hạn giữa mùa rối,
Tiếng quốc bốn mùa nát ruột gan,
Người đi ta khóc mờ đôi mắt,
Kẻ về cay đắng đọng vành môi.
Phương nam gà gáy, trời vừa sáng,
Đất bắc trống dục, loạn cờ sao.
Từ đó, quê hương vào nạn lớn,
Đường dài non nước một niềm đau.
Sông Gianh chúng kẻ làm ranh giới,
Nước Việt hai chiều nước mắt rơi.
Người đi, đi mãi vào lưu luyến,
Kẻ về, về với vạn tang thương!
*
**
Trời hỡi, bao giờ cho ngày mới,
Cho non cao hết cảnh sông tràn.
Chia tay ta hẹn ngày tháng tới,
Bến bắc đò nam nối cầu sang.
Ta về gắn lại ngàn yêu dấu.
Cho đời rũ sạch nét thương đau.
Người người tay nắm vui ngày mới,
Đường nhà ngõ nước dạ nao nao.
Xoá đi năm tháng ngàn ngăn cách,
Quê người, dạ khách ngập thương đau.
Ta về yêu lấy con đường nhỏ,
Kết lại tin yêu với xóm làng.
*
**
Ta ước ngày về trang sử mới,
Cho người cho nước trọn an vui.
Đường quê em bước cùng hoa nở,
Tiếng cười tiếng hát rộn thôn trang.
Quên đi nước mắt ngày đưa tiễn,
Mở ra cho nước một tương lai.
Người đi chẳng hổ câu hò hẹn,
Ngày về nắng mới ngập thôn trang.
Đường quê hoa nở câu tình tự,
Non nước reo vang vạn tiếng chào.
Người gìa em bé chen vai bước,
Tiếng hát vang vang đến tận trời.
Nam bắc từ đây đời tươi sáng,
Đất nước nghìn thu rạng nắng vàng.
Bảo Giang
Bài này đã được xem 167 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|