Poem logo
Poem logo

tiếng còi tgrong đêm 1.

Tác giả: Bảo Giang
Tiếng còi trong đêm, 1.



Từ phương đông ánh vàng vừa ló dạng,
Người lái đò lặng lẽ đến bên sông.
Lần này, không biết là bao lần đếm,
Nàng âm thầm, đưa đón khách sang sông.
*
**

Kìa, đôi mái chèo nhẹ nhàng lên xuống,
Cho dáng hồng lả lướt với dòng sông.
Một đôi mắt long lanh trong nắng mới,
Vẫy gío ngàn đẩy thuyền lướt theo mây.


Một hơi thở tràn lên ngàn hơi thở,
Cho người đi, lưu luyến nhớ quê nhà.
Nhìn dòng nước hai chiều lên rồi xuống,
Để tim ai buốt rát mộng ngày về.

*
**

Phần Người ở, nghẹn ngào theo sóng nước,
Chiều mưa nắng vẫn một bóng cô đơn.
Nhìn người đi chinh chiến vì nghiệp nước,
Mà hồn phách bỗng chốc bước theo mây,

Ôi bến nước, phải chăng là cách trở,
Ôi đỉnh trời, sao chẳng kết lương duyên!
Cho con đò dừng lại bên bờ vắng,
Để người đi, kẻ ở nặng vấn vương.

Từng bước chân theo nhịp rời bến cũ,
Cho lòng người quặn thắt dưới sương mai.
Đêm nay bến nước chìm trong gió lạnh,
Hàng lau xanh như rũ xuống ven hồ,

Rồi người đi dấn bước ngàn sương gió,
Với bóng hình nàng thấp thoáng bên sông.
Họ đan tay như cùng chung nhịp bước,
Trong tiếng còi dài lanh lảnh vọng vang…

*
**
Đời lính chiến tự ngàn xưa là thế,
Họ quên mình cho hơi thở non sông.
Sáng, băng mình đi giữa làn sương điểm,
Chiều, súng kề lặng lẽ giữa đồi cao.

Chờ đông qua xuân hạ hay ngày mới,
Chàng sẽ về trên bến nước năm xưa.
Nhưng ngày đi tiếng còi kia còn mãi,
Mà ngày về lại xa tít chân mây!

Này bến nước ngày đêm còn chờ đợi,
Cho người ở lại nước mắt tuôn rơi.
Kìa bóng ai đã kề gần trước ngõ,
Cho lòng người vỡ nát giữa đêm thâu.

Ôi! Tiếng còi trong đêm sao buồn qúa,
Nghe như thoang thoảng tiếng vọng hồn ai.
Để người đi nghìn sau còn lưu luyến,
Mà kẻ ở thổn thức với chiều hoang.


*
**
Nào ai biết mái chèo nguyện ước chi?
Theo đôi tay, bóng hình dìu lên xuống.
Cho hồn người bao ước vọng bay xa
Này bến nước một chiều nàng đưa tiễn,

Cho người trai Việt vào cuộc binh đao.
Chàng không nói một lời như tiễn biệt,
Cho người đi kẻ ở giữ cơn đau.
Chỉ ước nguyện ngày mai trời lại sáng,

Chàng gởi lại ánh mắt nặng vấn vương.
Rằng tôi đi, đời trai mang nghiệp nước,
Tàn binh lửa, ta hẹn ước trở về,
Cho đôi bờ sum họp chiều nắng mới.
*
**
Nay bến nước, cỏ mọc với hàng lau.
Thuyền thay hình, đổi dạng ngày năm trước,
Mà người đi đã chẳng bước quay về.
Cho bến đò lặng chìm theo gía lạnh,

Mai nắng lên, giữa dòng trăng vừa sáng,
Ai sẽ về lay gọi dáng thuyền xưa,
Có phải người chiến binh chiều thu ấy,
Chàng sẽ về như lời hứa sau mưa?

Hay như khách lạ một lần vào bến,
Để cho người thờ thẫn chốn quê xưa.
Vẫn từng chiều với gío mùa thay đổi,
Nàng chống thuyền trên bến đợi xuân sang.

Trả đông về với ngàn sương như tuyết,
Đến nắng hạ nóng rát chẳng một tin.
Nàng vẫn chờ, vẫn chờ trên bến cũ,
Mặc cho dòng nước thay đổi trên sông. (ct)

Bảo Giang
30-4-2013

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm