Poem logo
Poem logo

tiếng còi trong đêm 2.

Tác giả: Bảo Giạng
Tiếng còi trong đêm.
(Bến Đò Năm Xưa. 2)

Ôi, ta nhớ đoàn hùng binh ngày ấy,
Chàng rắn rỏi đi như lướt trong sương.
Tiễn anh, một hồi còi vang rừng núi.
Theo sau, ánh mắt lặng dấu dưới thuyền.

Rồi người đi, người chờ ngày trở lại,
Bến đò xưa sẽ đón bước anh về.
Nay năm tháng qua, đã nhiều thay đổi.
Tiếng còi vang trong sương sớm vẫn còn.

Biết tìm đâu hình ảnh ngày năm trước,
Chỉ còn đây bến nước với dòng sông.
Chẳng thấy bóng người xưa quay trở lại.
Cho con đò như lạc giữa mênh mông.

Ôi tiếng còi tiễn người trong đêm vắng,
Cho lòng ai chết lặng giữa trời sương.
Kìa nắng lên in hình trong nắng mới,
Để cho người đi, đi mãi chưa về.
*
**
Nay còn đây tiếng còi trong đêm vắng,
Và còn đây ngọn gió lặng hôm nao.
Đường quân đi, gíó về ai oán qúa,
Tiếng hò xưa hỏi nắng có còn trông.

Vọng sang đông cho chồng con ngóng đợi,
Hay xuôi nam cho má phấn thêm hồng.
Một câu hỏi tràn lên ngàn câu hỏi,
Cho người ở lại thức với đêm thâu.

Đò ơi, em còn vui theo tiếng hát,
Dẫu người đi đã chẳng bước quay về.
Để tháng ngày trôi qua theo sóng nước,
Chỉ còn đây bọt bóng với tang thương.

Kìa người đi, đường xa còn đi mãi,
Phần kẻ ở, ở lặng với đau thương.
Và còn đây con thuyền vươn trên sóng.
Theo dáng người năm ấy lướt trên sông.
*
**
Rồi năm tháng đợi chờ vẫn qua mau.
Nay còn đâu cô lái đò bến cũ,
Cũng chẳng bóng người xưa bước quay về.
Còn đây hàng cỏ mọc ngàn hoang phế,

Cho con thuyền lặng lẽ dưới mưa đêm.
Nổi trôi theo dòng nước cùng năm tháng,
Với bóng người trong nắng sớm mưa chiều.
Lòng ghi nhớ ngày toán quân rời bến,

Hò ơi, ơi hò,
Từ đó đoàn quân đã ra đi.
Còn đây mùa thu vàng đã tới,
Về đây những giọt rét mưa đông.

Rồi xuân đi trước ngày tháng hạ,
Cho hàng cây đón gió đợi chờ,
Bến nước giờ đây đà vắng khách.
Hàng lau run rẩy dưới trăng mờ.
*
**
Ôi! ánh vàng xưa, giờ đà khuất núi,
Để lại đây màu đỏ ối sau mưa.
Cho đông về kéo theo mùa đấu tố,
Nhuộn màu cờ thêm đỏ khắp nương dâu.

Ngửa nhìn lên cảnh bao người than khóc.
Khóc bóng Vàng xưa đà khuất theo mây.
Rồi về đây cánh gío trào uất nghẹn,
Theo lá Đỏ, phe phẩy nấp bên hè.

Kìa bao tiếng gào giữa đêm vần vũ,
Theo tiếng gọi trời đất cũng tang thương.
Rồi bến đò thêm vắng người tìm đến.
Cho hàng cây lặng lẽ với trời sương.
*
**

Nay tiếng còi trong đêm đà xa vắng,
Cho tiếng gọi vọng sầu lắng không gian.
Bờ sông kia cũng vắng người năm cũ,
Có còn chăng là tiếng sóng trong đêm?

Và còn đây tiếng than, tìm hơi ấm,
Dưới hàng cây với lá đỏ ven đường.
Có phải mảnh hồng làm tan đất nước,
Để bốn mùa mưa nắng hận tang thương?

Cho tiếng khóc mãi vọng ngoài quãng vắng.
Mà đời người chẳng tìm được bến thương.
Nghe vi vu với ngàn than, vạn oán.
Hò… ơi! ới hò…

Bảo Giang.
12/ 2013

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm