Poem logo
Poem logo

những tình nhân

Tác giả: Thiên Ân
NHỮNG TÌNH NHÂN
Những tình nhân đành nhón gót ra đi
Màu li biệt đã giăng tơ kín mít
Con đường lá rơi ngõ chiều tối mịt
Xót xa lòng , hoa bướm cũng, xót xa

Những tình nhân ôm dĩ vãng nhạt nhòa
Tình vụn vỡ đành chia ba, xẻ bảy ...
Quay lưng với đời ôm lòng trốn chạy
Vị đắng cay vùi lấp giấc mơ tan

Những tình nhân ta gói ghém vô vàn
Thời trăng gió mang linh hồn tuổi ngọc
Cát bụi phong trần ngẩn ngơ đồi dốc
Bay về đâu một nốt nhạc u buồn ?

Những nhân tình cố quên lãng ngọn nguồn
Thương bức chân dung ngày xưa ai vẽ ?
Chín bói môi hồng thèm thuồng chợt ghé
Tình đong đưa, lắt lẻo ở đầu cành?

Những nhân tình mơn mởn với ngày xanh
Chuỗi cười hư vô neo bờ bến lạ
Anh ngủ vùi bên cánh đồng rơm rạ
Bời bời ruột gan , rối rắm tơ vò

Những nhân tình xếp đôi cánh mộng mơ
Khung trời ấy chẳng ai về đây nữa ?
Bờ vai ấy đã không còn điểm tựa
Ta chơi vơi, vọp bẻ cơn sóng chiều

Những nhân tình đã bắt đầu quên yêu
Thôi đã hết, hoàng hôn đầy sóng mắt
Chiếc áo đất trời một ngày bỗng chật
Điệu li tan gờn gợn đến se lòng
Ngày 19/6/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm