lão gia
Xuân xanh giờ đã luống màu,
Hương xưa giờ đã nhạt màu khói sương.
Tuổi già chợt đến không ngờ,
Thoáng chốc tóc đã bất ngờ trắng phau.
Tưởng già là được thảnh thơi,
Đâu ngờ, già vẫn chơi vơi với đời.
Mà đời vẫn lắm gian truân,
Mắt mờ gối mõi vẫn sân si đời.
Suốt đời giá áo túi cơm,
Cái nợ kiếp người, manh áo miếng cơm.
Tưởng luân hồi chơi chốc lát,
Đâu ngờ lận đận, vay trả, trã vay.
Tiểu sử ta, cóc đáy giếng,
Ngẩng đầu lên, vũ trụ nhỏ bằng vung.
Trí thần thông trùm trời phật,
Cậu ông trời, bị cháu đày giếng sâu.
Tử sinh, đường tơ kẽ tóc,
Sống chết tại số, quả báo khó lường.
Số mệnh, nghiệp quả khó thoát,
Tu nhân tích đức, khổ nạn sẽ qua.
Nhậm vận thịnh suy vô úy,
Người hại không sợ, trời hại mới chết.
Ví như đường đời bằng phẳng,
Anh hùng hào kiệt chẳng khác phàm phu.
Bài này đã được xem 156 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|