chợt nhận ra
Tôi cứ ngỡ bình minh chỉ là một
Ngày lặp lại đúng giờ nắng lên cao
Mây đen qua trận mưa rào ập đến
Thuyền rời bến xuôi sông dòng con nước cũ.
Buổi đò đưa ngày hai buổi đến trường
Tôi cứ ngỡ hoàng hôn này vẫn thế
Nắng nhạt chiều chim về sau dãy núi
Ánh Trăng lên cũng như ngàn lẻ một
Cho bóng đêm chia cách bóng thời gian
Nhưng hôm nay ngày cuối cùng còn lại
Chợt nhận ra thế giới đẹp lạ lùng
Có cũ chăng đó chỉ là đôi mắt
Nhìn cuộc đời trong tâm thứ bi ai
Ôi, tôi bỏ lỡ biết bao ngày dài
gió trên vai hương lúa mới lên đòng
Trái bòng bong xanh mát những hè trưa
Giọt nắng thưa sót lại bên thềm..
Tôi đã lỡ biết bao lời nói
Lời chân thành thay trách móc than van
Những ích kỷ đố kỵ bọn chen
Thắt tim đau, và làm mờ đôi mắt
Còn lại chi khi đời người tắt nắng
Đời đẹp quá giá như chỉ một ngày
Để tôi sống tôi hồn nhiên thuở bé
Cười thật tươi trong đôi mắt long lanh
Tay quơ nhẹ muốn giành giật thời gian
Van xin ai Thượng Đế hay Thần chết
Để cho tôi xin ở lại một ngày
Vì tôi đã thấy điều mới lạ
Hạnh phúc thật vẫn sánh bước bên tôi
Như bóng kia in hình trong nắng
bước một bước niềm vui cùng bước
Bao năm qua sao tôi chẳng nhận ra