mơ hoang cõi lòng
vụng về họa tình thơ dại
mới hay cọ vẽ đã mòn
rã rời tìm nguồn thân ái
chợt buồn vì đã héo hon
bâng khuâng giữa trời nắng hạ
mưa Ngâu cứ thế mịt mờ
rưng rưng mặn nồng phiến lá
mắt này ướt một tình thơ
rã rời khung trời cổ tích
vội mơ dĩ vãng vội vàng
ngẩn ngơ biết mình mỏi mệt
hiện tại không thể sang trang
miệt mài dệt khuôn ngày tháng
sao như có chút ngỡ ngàng
mỏi mòn tìm trong hương nắng
cõi lòng một chút mơ hoang
hoang sơ bên này biển hát
mơ hoang bờ cát bên kia
cớ sao dối lừa , tan nát
hóa lòng bờ bến phân chia ?
Tử Nhi