bỗng dưng mình hoang vu
lặng lẽ nhìn quẩn quanh
thấy cõi lòng ray rứt
nghẹn ngào dĩ vãng xanh
mình xa xôi rất thực
ngỡ ngàng đếm ngày tháng
thấy tình mình trôi nhanh
tương lai còn lơ đãng
mỏng như sợi chỉ mành
soi lòng mình giữa phố
thấy vời vợi vô cùng
thoạt dưng chợt tỉnh ngộ
thấy tâm hồn hư không
lắng nghe lời của gió
thấy lòng mình hoang vu
nghiêng mình tia nắng đổ
dưng không bỗng giao mùa