Poem logo
Poem logo

" qua cầu rút ván "

Tác giả: Thiên Ân
" QUA CẦU RÚT VÁN "
" Qua cầu rút ván" bao giờ ?
Kẻ cười, người khóc ngẩn ngơ gió trời
Mười năm, hai mươi năm trôi
Hở hang tiếng nói, giọng cười xót xa

Vong ân bội nghĩa, thế là
Thiếu lòng nhân ái, thật thà với nhau
Hoàng hôn bóng tối ngập đầu
Màn đen phủ kín sắc màu rụng rơi

Phai phôi hòn ngọc tinh khôi
Tiếc thương hòn đá lăn nơi mịt mờ
Tựa hồ như chiếc lá khô
Thời gian giải thoát mơ hồ mong manh

" Qua cầu rút ván" chòng chành
Chênh vênh giọt nhớ ngày xanh đẫm buồn
Bi, hài đầy ắp vở tuồng
Khép màn sân khấu tình buông chốn nào ?

Gieo cơn gió lạnh thì thào
Tình người hơi ấm xé rào đau thương
Cuối cùng chiếc lá ngập đường
Thương chùm tầm gửi vô thường lặng câm

Gợn sầu nhạc chẳng hòa âm
Vườn yêu mất dấu gót chân hẹn hò
Hoa tươi thiếu nắng co ro
Muôn vàn dấu vết lần mò năm nao?

" Qua cầu rút ván" vời đau
Đời như chiếc hộp ai trao còn gì ?
Tâm hồn già cỗi, đôi khi
Đất đai trống vắng rèm mi khóc thầm

Ngày xưa một thoáng xa xăm
" Qua cầu rút ván " tối nằm bơ vơ
Chiêm bao rụng nhánh thẫn thờ
Trái tim sóng vỗ vô bờ về đâu ?
Ngày 16/7/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm