sương muộn
Sao bỗng dưng tôi thấy lạnh buồn
Bây giờ tháng mấy chợt mưa tuồn ?
Ơ hay Đà Lạt mưa tàn muộn
Cho tóc người che kín giận hờn.
Tôi lên miền cao nguyên bơ vơ
Vì em thôi đã hết mong chờ
Em đi rét mướt nguyên thành phố
Và để buồn lên vút dại khờ.
Mai tôi về ai đưa tôi đây
Sương rơi hờ hửng buốt vai gầy
Em pha sương muộn giăng đầu núi
Hay tóc em cài sương trên tay..
Đêm nay buồn đen như tương lai
Nghìn sao khuya lạc cuối phương đoài
Đồi thông vi vút lời đưa tiễn
Cho buổi tôi về ai thương ai...