dáng xưa
      
      
      
      
        chừng như gió ru tôi về 
đất hứa 
chạm môi người,chạm 
nhẹ giọt hương xưa 
phút yêu thương 
mỏng manh 
nhưng vừa đủ 
cho hồn tôi 
phiêu bạt 
chút âm thừa ... 
rã rời quá 
cho tôi nghĩ phút chốc 
tuổi thanh xuân 
dòng nước mắt 
lưng tròng 
nghe thân thể 
xót đau 
đời ô trọc 
thơ 
trong lòng 
nở 
từng nụ 
tan hoang 
người sẽ đến 
điểm trang 
đời vô lối 
trót đi hoang 
giữa vũ trụ 
vô thường 
tim 
rạo rực 
chẳng bao giờ 
mệt mỏi 
dù một đời 
giàu có 
những đau thương 
rã rời quá 
cho tôi 
nghĩ chốc lát 
căn gác nghèo 
đầy muỗi, rệp 
quanh tôi 
không cô độc 
đời tôi không cô độc 
bởi côn trùng 
trăm loại 
đã chia hơi 
trời thánh thiện 
tôi học 
người thánh thiện 
dòng suy tư 
vòng nỗi 
đất xoay tròn 
lòng người rộng 
như biển trời 
độ lượng 
có can chi 
một cái bóng 
lưng chừng