em lại quên rồi...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
...đêm qua không ngủ. Ngồi để buồn ướm lên mắt xanh xao. Biển hôm qua cũng quên vỗ rì rào. Nó ngủ mãi. Chỉ mỗi mình em thức. ***. Anh có biết không mỗi khi em nhắm mắt. Là anh...trong ký ức hiện về. Em tưởng mình đang đi...
|
em ạ mình buông tay nhau nhé
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Tại vì. Hình như bây giờ ta nắm tay nhau không còn nghe ấm nữa. Mà lẽ ra hai người yêu nhau nắm tay sẽ ấm. Ấm như cái ngày ta len lén nắm tay nhau. Không đâu. Chắc tại gió lùa ngang. Nên lưng bàn tay thảng thốt thế thôi. Anh...
|
em…
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Em dịu nhẹ, du dương. Và êm đềm sâu sắc. Anh, lặng vàng như bờ cát. Âm thầm khỏa lấp trong em. Vẫn thì thầm như biển đêm. Em vỗ sóng, rì rào. Chẳng dứt. Anh không ngờ vực. Chỉ yêu đam mê. Và bất lực trước em. Biển êm...
|
em giả vờ thế thôi
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Giả vờ không nghe thấy tiếng lá rơi ngoài cửa và giả vờ không nghe thấy tiếng anh. Em giả vờ thế thôi. Giả vờ giận dỗi. Cho anh thấy đôi mắt em buồn để anh thấy anh có lỗi. Và tức tưởi dỗ dành em. Em giả vờ thôi mà. Sao anh...
|
em không chịu đâu
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Anh đùa em mãi. Chẳng bảo gió chiều thôi giỡn mắt em. Mau lên anh sao còn đứng lại xem. Từng giọt nắng nhảy lung tung trên đôi bàn tay em cuống quýu. Không chịu đâu. Anh ơi em không chịu. Nắng gió đùa em…và anh lại trông .....
|
em và …một linh hồn
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Sóng quăng sang bờ cát. Thành từng giọt vỡ rơi thấm xuống vệ đường. Tình yêu bao dung, thân thương. Lặng lẽ tự mình quăng vào xó tối. Ta không được quyền chờ đợi. Cho tâm trạng bủa vây ta. Cuộc sống không phải quá xa. Nhưng...
|
em về...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Em về nhớ giữa mùa đông. Cánh hoa dầu vỡ người trông một người. Trong mơ thấy dáng nụ cười. Đem về cất kỹ cho tươi khẽ khàng. Người về cất bước sang ngang. Để em ở lại chứa chan nỗi buồn. Anh về luôn em về luôn. Thương nhau...
|
em không thể
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
…. Anh ạ, em không tài nào thay đổi được. Không - thể - quên - nhớ - anh - và - khao - khát - bên - anh. Em không thể nào quên bóng dáng chúng - mình. Em nép nhẹ vào anh - nép nhẹ nhàng sau ô cửa. Từng nét một đậm đà trên ...
|
em...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Em lặng yên giữa vùng đất bạc. Khỏa thân mình từng nét một quanh co. Anh dập dờn và sóng lượn nhấp nhô. Để thời gian chảy dài qua đáy mắt. Cho cả những nỗi đau rít lên què quặt. Để bấu víu vào không trung …. ...
|
em nức nở trong đêm
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Em nức nở trong đêm. Vùi mình sau thớ vải. Gió lặng lẽ nhìn em. Gió cười rưng rức. Chỉ mình em khóc. Và đêm. Bóng tối phủ đầy. Nước mắt làm người ta trở nên yếu đuối. Và em cũng yếu đuối mênh mang. Nước mắt em không rơi...
|