không đề
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
... Ai đang cào nát đôi mắt ấy. Tròn trinh nguyên và rộng lớn bao dung. Ai đi về trong ... sương khói lạnh lùng. Bàn phím gõ... rơi... những vần thơ lạc. Ai rao trong khuya ... một giọng rao như hát - người đem bán nỗi...
|
không tên
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Nón lá của một thời con gái
Khúc hát dịu dàng những ước mơ xanh
Đã lâu rồi em không tựa vào anh
Lá thổn thức âm thầm… nón khóc
|
khúc giao mùa…
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Có cái lạnh…. …. mùa đông. Có cơn giông chợt. …tắt. Có những dòng nước mắt. Chợt…. …ngược vào trong tim. Có tiếng những loài chim. Thầm…. …rúc mình trong lá. Có những loài hoa lạ. Nở thao thức về đêm. Có những giọt sương...
|
khúc nhạc mùa xuân
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Mùa xuân đến ai cũng kêu là mới. Bỏ hết đi cái cũ của ngày qua. Riêng một mình ta… thấy một mình ta. Mùa xuân đến hình như là cái cũ. Những cái mới từ nhiều mùa xuân trước. Mùa xuân sau chỉ thay đổi xốn xang. Như cây mai...
|
lặng lẽ…
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Từng bước chân, nhịp nhàng trên đường sỏi. Từng đôi bàn tay, đan quờ tóc rối thôi bay. Từng làn môi, từng thớ thịt mê say. Từng nhợt nhạt, mơ màng bên gối mỏi. Từng lặng lẽ, êm đềm tắm gội. Từng rít mắt môi, ngọt lạnh đến lạ...
|
lời tình tự của rêu
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Rêu ươm mình. Bên tảng đá. Nó khúc khích cười. Rêu phong… rêu phong. Màu rêu xanh rực rỡ ánh hồng. Biêng biếc như anh và em ngày hôm qua tình tự. Màu rêu không chút gì tư lự. Rêu phong …rêu phong. Như màu anh yêu em lặng...
|
lúa trời
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Tôi yêu ngọn lúa chân quê. Nuôi hồn dân tộc thu về mỗi đêm. Xô bồ chằng chịt như nêm. Thuở xưa nay khác ai quên mất rồi. Quên luôn một thuở chia phôi. Ăn cơm lúa trời thơm một mùi ngon. Thời gian cò cỏn cò con. Đu đưa vàng...
|
mai em về
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Gom một gùi khoai sắn. Bẻ nhánh pơlang. Làm hoa bó cô dâu. Mai em sẽ về chải chuốt mái đầu. Khua – chân - trong – lòng – sông - đất - mẹ. Đôi mắt em to tròn – ngực trần nhè nhẹ. Gió khỏa thân mình – sẽ quấn ngược trong...
|
là địa ngục?!...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Người ta bảo với nhau rằng người sống là người ở trên mặt đất. Họ đúng là những con người ngốc nghếch. Thế thì chúng ta dưới này không lẽ là ma? Họ đúng là những con gà. Bị - bỏ - quên - đời - vùi - trong - tục - lụy. Đó là...
|
lặng yên đời mẹ...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Mẹ lặng yên nhìn hoàng hôn. Dòng sông đã cũ nhìn thôn xóm nghèo. Con đò chẳng kịp buông chèo. Mùa mưa vun những dây leo bụi bờ. Mẹ ngồi yên nghĩ con khờ. Mà không, con đã đến giờ lớn khôn. Bây giờ con chẳng tủi hờn. Trái na,...
|