học trò - yêu - cô giáo ...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
(Viết cho người ở trong nỗi nhớ xanh rêu …). Ngày xưa mẹ chính là cô giáo. Mẹ rất hiền - và bục giảng say sưa. Mẹ tan tầm từ những buổi rất trưa. Ba đi học - về ngang đường - cô giáo ơi lên - mình - chở. Đôi mắt mẹ nhìn ba -...
|
hãy nói với em….
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
HÃY NÓI VỚI EM….… rằng anh yêu em nhiều lắm. Nói với em mình sẽ đến bên nhau. Và nắm tay em – anh nhắm mắt thật lâu. Anh hãy nói – em – đừng – rời – xa – anh – nhé. Em sẽ chờ anh trong nụ cười mạnh mẽ. Bởi tình yêu là cách...
|
hoa cho mẹ ...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Anh mua hoa không anh. Tôi bán hoa rất rẻ. Sao mà anh lại thế. Chưa mua đã quay đi. Chị mua hoa nhé chị. Hoa của tôi hoa thơm. Ô kìa sao lạ không. Chưa mua đà nhón gót. Trên cành cây chim hót. Nghe véo von buồn...
|
hoa phượng cũ
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Cháy hoài màu cũ
Đỏ rực một khoảng trời
Xé nát cả không gian
Một màu gì bay bổng mênh mang
Gió khẽ thổi
Vẫn lạnh lùng
…Tung xác vĩ
một ánh nhìn_làm ai mộng mị
Chẳng một đốm lửa nào
Cũng rụi cháy, đến điêu tàn
|
hôm nay em về…
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
…Đôi mắt ầng ậc nước. Cảm xúc tràn nghe sống mũi cay cay. Hôm nay em về. Cô khẽ nắm bàn tay. Học - trò - cũ - đây - rồi - nay - cũng - trở - thành - cô - giáo. Ánh nắng ngày xưa vẫn vương hiền trên áo. Cứ ghẹo vào tóc...
|
hôm nay ta gặp nhau
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Tớ thấy trên mắt cậu. Vương đôi sợi màu hồng khe khẽ. ***. Và cậu nữa. Làn môi cậu đấy. Có viền kẻ màu nâu. ***. Còn tim tím rất mau. Chạy dài trên từng tia chớp. Mê hoặc của cậu nữa này. ***. Mà không phải là màu nâu. Cũng...
|
hồn...!!
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Hồn ơi…. Hồn a…. Hồn ta …hồn ai. Người ơi…. Mênh mênh… mang mang…. Phố thị…. Đầm sâu… lạnh lẽo…. Thui chột… tật nguyền. Đôi chân ….tứa máu…. Hồn chẳng… vẹn nguyên…. Đầy lỗ thủng… giữa cõi …tối tăm. A… ha… hồn ta … hồn anh...
|
hương lạ...
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
(.....................là mùi hương nỗi nhớ..............). Anh ơi có về không. Cành hoa ấy đã trổ rồi anh ạ. Chiều hôm nay em nghe mùi hương lạ. Thấy quen quen mà thiêu thiếu một thứ gì. Anh có về không ...hay lại đi. Để...
|
không biết từ đâu con đến
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
Không biết từ đâu con đến. Nhưng con đã tượng hình trong trái tim của mẹ. Con yêu. Con từ đâu con nhỉ. Ngoan nào. Đừng khóc... mẹ thương. Con à..từ đâu con đến. Mắt con đen tròn lấp lánh. Khi ngủ con cười. Trông thương quá...
|
hồng lâu mộng
Tác giả:
Đặng Ngọc Ngận
“…Nếu đã tìm về với số phận người phụ nữ. Trong giấc mộng lầu hồng. Xin hãy yêu thương _cả tấm lòng trân quý. Dẫu những chút này chưa có gì nghĩa lí. Nhưng thật sự cảm thông nên đã cố tìm về. Giấc mộng lầu hồng. Phải thật...
|