cô lẻ
Tác giả:
Ngọc Thạch
Ngàn lau úa nhuộm hoàng hôn lặng lẽ. Gió ru buồn, khe khẽ lá đeo tang. Hồn sương đẫm, bóng hình ai cô lẻ. Vành trăng cong, hoen mắt lệ ngỡ ngàng. Xuân ngóng đợi, người xa đâu vời vợi…. Tím hoa xoan, rơi lả tả cuối...
|
côn sơn núi
Tác giả:
Ngọc Thạch
Côn sơn lên đỉnh gió ru buồn. Mây vảng trong chiều, mưa nhẹ tuôn. Nghe trong tiếng nấc rừng cây rủ. Tiếng hú yêu ma, những oan hồn. Khói tỏa lan chiều, ngan ngát hương. Hay mùi tanh máu,nợ thù vương. Sao chẳng theo...
|
côn lôn
Tác giả:
Ngọc Thạch
Đêm buồn thả bước đến Hàng dương
Gió lộng vi vu khúc nhật thường
Bãi cát vàng trôi, cơn sóng bạc
Tình người cháy đượm, nén tang thương.
|
còn gì cho nhau
Tác giả:
Ngọc Thạch
Khi nhắm mắt. Để dành hơi thở cuối. Chợt có gì…. Âm ấm chạm vào môi. Xa trần thế …. Cuộc phiêu du dong duổi. Em về đây. Thôi ta đã đi rồi. Xin nắm đất. Thả vùi nơi mộ huyệt. Cuộc tình này…. Xin viết một vần đau...
|
cố viên hoài niệm
Tác giả:
Ngọc Thạch
Cách biệt sơn khê… chiều nắng nhạt. Mênh mông nỗi nhớ gửi về em. Lá vàng thưa trải, tim mơ… khát…. Tìm dấu chân xưa… Lạc trước thềm…. Đáy nước gương trong… thuở đó mình. Giữa dòng neo đậu, ngát dâu xanh…. Thiên thai…...
|
còn mãi
Tác giả:
Ngọc Thạch
Trên đời còn mãi những thằng điên. Đã ngu nhưng lại bảo gia truyền. Cứ tưởng học cao thì tâm sáng. Ai ngờ giữ mực vẫn lông đen... Trán cao chưa hẳn là rộng óc. Chức lớn đâu rành bị thôi miên... Mới hay cửa miệng: đau...
|
con chẳng muốn
Tác giả:
Ngọc Thạch
Con chẳng muốn cha làm người chiến sĩ. Bộ đồ xanh, ngôi sao gắn trên đầu. Lòng súng thép chĩa vào người. Sợ lắm! Rồi một ngày con chẳng thấy cha đâu! Con chẳng muốn cha mặc đồ quân phục. Dù trong lòng cũng có lúc con...
|
con đường không tên
Tác giả:
Ngọc Thạch
Kính tặng nhân dân Xóm 5. . Con đường nhỏ chạy qua lòng xóm nhỏ. Từ lâu rồi không tuổi cũng không tên. Bao thế hệ, đi qua mùa mưa lội. Đất ngập bùn ta chẳng thể nào quên. Con đường ấy lăn qua dòng lịch sử. Tây , Nhật,...
|
con đường không có đảng
Tác giả:
Ngọc Thạch
Một con đường, dân không cần có Đảng. Những người dân đã chung sức cùng nhau. Không Đường lối và không cần Lãnh đạo. Nghịch lý đời thường, liềm búa để sau. Một con đường, dân tách ra khỏi Đảng. Chỉ có dân, không Đoàn,...
|
cô liêu
Tác giả:
Ngọc Thạch
Chiều mây úa gió ùa về sông vắng
Đây con thuyền nằm lặng bến cô liêu
Bèo xuôi nước, trôi êm trong sương trắng
Ta ngồi nhâm từng ly đắng đợi chiều.
|