có lạnh
Tác giả:
Ngọc Thạch
Nhặt hạt mưa bui gửi nắng vàng
Biển lòng mở rộng sóng reo vang
Gió đông có lạnh tà áo tím ?
Những lúc hoàng hôn đổ xuống làng?
|
có còn
Tác giả:
Ngọc Thạch
Giã từ, thôi nhé những vần thơ. Năm tháng bỏ quên, bụi phủ mờ. Gió nằm yên giấc bên thềm vắng. Trăng ngủ quên, trời ngút ngàn mưa. . Sương có giăng đâu, vàng lá trút. Hoa tàn xơ xác cánh rơi thưa. Dòng sông trôi cuốn...
|
chú trịnh
Tác giả:
Ngọc Thạch
Chú Trịnh ra đi Chúa Chổm cười. Lệnh ban truy nã khắp nơi nơi. Ra lò ai đúc, lên đó tượng ? Mà phải đi xa tránh cuộc đời ! Nhân quả mượn vay thời phải trả. Dòng nào giống nấy vậy ai ơi ! Đồng sàng chung mộng không...
|
chúc trịnh
Tác giả:
Ngọc Thạch
Chú đã ra đi chúc an toàn
Tội công mình chú chịu tiếng oan
Đừng về nhuốm lại màu đen trước...
Giữ mực làm chi nhuốc nhơ chan.
|
chùa đêm
Tác giả:
Ngọc Thạch
Đêm thu lạnh gió đưa qua mành trúc
Về bên tai hát khẽ khúc ru sầu.
Tiếng kinh mõ vọng qua lầu như dục...
Sư buồn lòng, tìm cõi phật nơi đâu?
|
chưa đặt tên
Tác giả:
Ngọc Thạch
Nắng mai còn gửi suối tóc mây. Chuếnh choáng hồn ta lúc tỉnh say. Trường an -Tiên nữ mơ màng giấc. Cánh gió ru êm khúc nhạc tình. Kìa bóng giai nhân- biên ải xa. Bắc phong...nào thấu đoạn trường ca. Sông Tương đầu cuối...
|
chứng tử
Tác giả:
Ngọc Thạch
Nào ai "Xin giấy chứng tử" không ? Thời nay sao lắm chuyện lạ lùng? Pháp, Nhật ngày xưa... không đến nỗi... Nỗi buồn day dứt, hận non sông. Ta quen xin xỏ tự bao giờ? ? ? Khai sinh...khai tử... thực hay mơ? Nhân...
|
chuyện liu điu
Tác giả:
Ngọc Thạch
Hàng Bông Cấm Chỉ dân đòi nợ
Kách mệnh bây giờ tuyệt lộ không
Bình xưa rượu cũ tân hương nớ
Đương đại Liu điu hiển hiện rồng.
|
chừng như
Tác giả:
Ngọc Thạch
Bến sông trời đổ mưa buồn
Ta theo lối cũ, đi mòn mắt thu
Góc trời khép vội khúc ru
Vàng in sắc lá, rêu chừ kém xanh
Nhớ nhung… khói biếc xây thành.
Chừng như sương đã buông mành đợi đông.
|
chợt tỉnh
Tác giả:
Ngọc Thạch
Lạnh về màu nắng nhạt phai
Mộng chưa tròn giấc, tình hoài vu vơ...
Nhớ thương… vơi đã bao mùa?
Úa vàng… chợt tỉnh như vừa mới đây.
Tôi em- duyên kiếp đọa đày…
Tưởng nên mà chẳng được… vầy mà đau.
|