tự dưng
Tự dưng hương rớt vào tay
nở từng con chữ dưới mày liếc ngang
em đi, bước rối ngàn trang
thơ kim, cổ sống tâm, nhan tuyệt vời
tự dưng tơ dính vào môi
buộc tôi vào giữa tiếng cười, thở ra
em đi đỏng đảnh qua nhà
trang giấy trắng mới mọc ra điệu vần
tự dưng gió vướng gót chân
chao nghiêng tà lụa bâng khuâng nét nhìn
ngón tay chợt trổ ra hình
em gieo từng bước xuân tình vào thơ
tự dưng mưa bão tình cờ
từ khi em ngó hững hờ sang tôi
tự dưng tóc chợt rối bời
tình mê man cũng rối lời nhớ nhung
tự dưng lạc giữa mịt mùng
thấy tôi, em vốn là chung một người
(tôi là em, em là tôi)
từ trong tiền kiếp có đời sống nhau
tự dưng em lẫn vào đâu
không có, chợt có nỗi đau thình lình
tự dưng tôi thấy chính mình
đẹp ra từ thuở thất tình đầu tiên
tự dưng tay viết quàng xiên
đọc đi đọc lại bỗng ghiền chính tôi
em là thơ, đã hẳn rồi
tôi là người thở vô đời sống thơ