lăn lóc giữa đời
thu
chưa kịp qua đi
lá héo úa
tan bay muôn nẻo
đông
chưa kịp trở về
băng giá tràn
ngõ hẹp không lời
xác xơ
lặng thinh
đêm
rơi rụng giữa con phố thân quen
đom đóm không còn sáng
mắt người không sưởi ấm
lòng lạnh hơn
hoá đá ngẩn ngơ
ơ thờ
gục ngã
hoang vu
gió
réo rắt ngọn thông còn tồn tại
chút xanh xao ngày tháng
tình không mãi xanh màu
cơn đau nhói
tim côi nứt nẻ
vỡ tan
vụn nát
lang thang
sương
đọng lại trên nhánh xương cây rũ rượi
chơ vơ những trăn trở
nghiêng ngả ướt lòng nhau
hồn lạc lõng
trái ngang dẫn lối
quặn đau
úa nhàu
còn lại ta
lăn lóc
tựa viên sỏi giữa đường phố lạ
giở từng trang thơ đời
tìm lại ta !
19 tháng 11, 2002