bến cũ
Bến Cũ,
***
Mai khói lên giữa miền đất lạnh,
Ai tìm về quãng vắng quê xưa,
Ở đó giờ đây làng thôn đã…
Chỉ có non xanh chẳng thấy người.
*
**
Nhớ hôm xưa cuối chiều ngập nắng,
Đường làng ta tiếng hát vang vang.
Đây lũ trẻ vừa tan trường sớm,
Kia bác nông phu gánh lúa về.
Khắp thôn làng bừng lên sức sống,
Cho người người cùng đón an vui.
Nay tất cả êm như cảnh vắng,
Chẳng có khói vương, chẳng thấy người.
Bởi một hôm nổi lên giặc cỏ,
Chúng qua đây đập bỏ đình làng.
Cho bao người vương hàng nước mắt,
Người khóc thương con, kẻ mất chồng.
Giờ ở đó, chỉ còn lũ cáo,
Và dăm nàng hộ lý tả tơi.
*
**
Ôi cảnh xưa, giờ điêu tàn qúa,
Ai qua đây cho nhắn đôi lời.
Gởi lại mai sau giòng lưu ký,
Hãy nhớ về cảnh cũ quê ta.
Ở đó một thời vang tình nước,
Đường phương bắc giặc khóc ngàn năm.
Đất phía nam hoa vàng một giải,
Non nước yên vui cảnh thái bình.
Kìa nắng mai vừa lên sườn núi,
Lớp trẻ thơ vui bước tới trường.
Chiều vừa xuống đường vang tiếng trống,
Khắp thôn làng chung hội đón trăng.
Bỗng một ngày cộng tràn thôn xóm,
Cho dân làng quang gánh lên vai.
Người ra đi đón ngày mai sáng.
Kẻ ở lại gặp cảnh tai ương.
Kể từ đấy, tiếng vang dậy đất,
Trả lại đây năm tháng yên vui.
Trả lại đây căn nhà yêu dấu,
Trả lại đây tiếng nói cho người.
Nào ai nghe được lời đáp trả,
Chỉ thấy cây xanh đổ xuống đời.
Phận người từ đó là nước mắt,
Mã tấu vung lên tắt tiếng cười…
*
**
Ngoài xa kia ai ngồi sầu lắng,
Còn nhớ chăng mưa nắng quê ta.
Hãy hát lên một bài ca mới,
Hãy đứng hiên ngang với đất trời.
Ta thề không phụ lòng nhân thế,
Cho vạn sau tiếng mẹ còn vang.
Đất Việt ngàn năm lưu ký sử,
Tiên Long vạn thế đứng giữa trời.
Kìa đêm về trăng ngàn soi bóng,
Đây người thôn nữ dáng hiên ngang.
Nàng vẫn giữ bến thuyền năm ấy,
Dẫu trăng tàn hận mất giang sơn.
Đâu người trai hôm nào vì nước,
Anh có còn vững bước năm xưa?
Đây lão ông xa giời gần đất,
Vẫn nói về hai chữ quê hương…
*
**
Lạ, tháng ngày sao mà vắng vẻ.
Vắng anh hùng vắng cả tình lang.
Chiều nay lại thấy mây giăng thấp,
Khách ngoài quãng vắng hát tình ca.
Hỏi thăm quê cũ là đâu thế,
Người qua chỉ lối đến bến đò.
Ở đó cảnh buồm con đã cũ.
Chỉ thấy thuyền không, lữ khách không.
Chiều tàn nắng vỡ lòng ai oán,
Ai tiếc thương cho một cảnh nhà.
Theo gío lụi tàn trong cơn bão,
Lá đỏ đu đưa tủi ánh vàng.
*
**
Kìa Người đi nỗi lòng lưu luyến,
Mỗi ánh chiều tan lại thấy buồn.
Nhớ nước nhớ nhà nhớ quê cũ,
Đêm về nước mắt giọt mưa tuôn.
Kìa ai không ngủ, đêm còn hát.
Cho ta sao xuyến nhớ quê xa,
Từ đây sang đó bao nhiêu bước,
Đi mãi mà sao chẳng đến nhà?
Bảo Giang.
7/2025
Bài này đã được xem 32 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|