thật vô tình chạm nhẹ những xôn xao
Có những ngày buồn không thể buồn hơn
Thương lối nhỏ giọt mưa nào cuối vụ
Mùa đi qua mùa hóa thành mùa cũ
Người qua người, người lại hóa người dưng.
Có những ngày bỏ lại phía sau lưng
Một ánh mắt vẫn còn hoài tiếc nuối
Chẳng thương yêu... chẳng đầu... chẳng cuối
Thật vô tình chạm nhẹ những xôn xao.
Tại Hạ đi Thu đến quá ngọt ngào
Tại trái tim có những ngày mỏi mệt
Tại điều gì ta đâu nào có biết
Chỉ vô tình lướt nhẹ những chơi vơi.
Có một ngày trời hối hả mưa rơi
Con đường nhỏ biết bao người vội vã
Chỉ còn ta thản nhiên lòng đến lạ
Mặc ngoài kia trái Thị vẫn nồng nàn.
Mặc ngoài kia những cánh mỏng miên man
Mặc đâu đó bao người đang tha thiết
Chỉ riêng ta chỉ mình ta mới biết
Một mình ta, ta ở lại cùng ta.