thanh xuân gửi đất trời
Chiều rơi Quảng Trị gió âm thầm,
Thành cổ rêu phong phủ máu hồng.
Thạch Hãn cuộn dòng như tiếc nuối,
Khe Sanh mịt mù lửa chất chồng.
Cửa Việt lặng nhìn trăng cuối bãi,
Gio Linh vọng tiếng súng xa xăm.
Anh ngủ giữa đồng không dấu tích,
Tổ quốc khắc tên giữa núi rừng.
Cỏ mọc xanh mờ trên mộ đá,
Trăng soi lặng lẽ bóng người xưa.
Gió hát bên sông lời tiễn biệt,
Chiều buông tím ngắt nỗi đợi chờ.
Mẹ ngóng hiên nhà trong lặng lẽ,
Con về giấc mộng giữa hư hư.
Tổ quốc cúi đầu trong chiều vắng,
Khắc tên anh giữa trái tim thơ.
Anh đi không hẹn ngày trở lại,
Chỉ để thanh xuân gửi đất trời.
Dòng sông không nói nhưng còn nhớ,
Mỗi đợt sóng là một khúc lời.
Hoa cúc vàng nở bên bia đá,
Gọi mùa thu về giữa chiến thời.
Tổ quốc thanh bình anh yên nghỉ,
Giấc ngủ anh ru bởi gió vời.
Bài này đã được xem 34 lần
|
Người đăng:
|
Lê Thành
|
|
|