mẹ!
MẸ!
—-
Không còn mẹ
bông tôi cài màu trắng
Khóc một mình
bên suối vắng buồn hiu
Không còn mẹ tôi sợ nhất buổi chiều
Ngó hoàng hôn tùi thân này lữ thứ
Không còn mẹ
không còn tình mẫu tử
Đời mồ côi thèm lắm một lời ru
Ầu ơ ầu… mưa gió tạt đèn lu
Nhớ phủ ngập trái tim người ngồi đấy
Không còn mẹ lỡ mưa đêm sấm chớp
Ôm gối mền che mặt tự trở xoay
Mẹ không còn chia sẻ với ai đây
Chiếc áo đẹp món ăn ngon hời hợt
Không còn mẹ nhìn sóng xô từng đợt
Bờ cát vàng từng hạt đắp nghĩa ân
Chân rát đau trên từng bước đường trần
Ngày tháng vẫn rõ nguyên hình bóng Mẹ
“Mẹ vui đi – Mẹ cười đi…”
Tim con nồng ấm mỗi khi nhớ người
Thu Vàng