chuyện khó hiểu
Từ những năm cấp một
Luôn hưởng ứng quyên góp
An ủi đồng bào xa
Tiền, áo quần, sách vở,…
Nghe tin sạt, bão, lũ,..
Trong tâm hồn non thơ
Chỉ biết chuyện mộng mơ
Thấy muôn vàn thương xót.
Rồi từng năm sau đó
Vẫn đều mùa bão lũ
Đọc thống kê thiệt hại
Chẳng còn chi bất ngờ.
Mà vẫn nghe kêu gọi
Chung tay cứu nạn nhân
Lòng dần dà phân vân
Tại sao luôn như thế?
….
“Chó không chê chủ nhà!”
Vì chó là giống vật
Vì chó không lao động
Vì chó không chịu thuế,..
Người thí mình với chó
Rồi tự thấy hả hê?
Sao không tìm giải pháp
Xoay tình thế, cứu mình?
Đói rách tìm cơm áo
No ấm tìm quyền danh
Nhưng tri thức cho chung
Đừng để ai tước mất!
Ông trời đã không giúp
“Chủ” mình cũng ngó lơ
Mình có tay có chân
Có trí tuệ, can đảm.
Không trông “xương” từ “chủ”
Mình tự cứu cái thân
Quê hương ở trong tâm
Đâu cần chi chung đụng.
Ơn: phải tìm giải pháp
Yêu: tìm lấy con đường
Trái đất là của chung
Kỳ biệt chi cho lỗ.
6.11.25