con diều đứt dây
Mùa thu năm 92
Con diều non bay lên
Và lẹ làng gãy cánh
Dây đã đứt lìa
Nhưng chẳng ai hay
Họ vẫn hò reo
Trong cơn đễnh đãng
Rồi quay trở về
Dần dà quên lãng
Diều rớt trên đồng
Cùng trời vào đông
Cánh non thôi rỉ máu
Nhưng cú rơi chao đảo
Ám ảnh mãi tâm hồn
Diều không dây
Diều gãy cánh
Diều tật nguyền.
“Ôi, cái ngữ Bật Mã Ôn
Thứ đười ươi, khỉ đột
Thứ tai quái, làm trò
Ưa để người khác lo!
…”
Kẻ bại liệt nhoẹt nhoè ý thức:
Ta đã tạo ra ta?!
“Mày nhìn đi!
Những con diều kia
Vĩ đại và ngoan ngoãn”
“Sao không bay cao xa?
Mà bất động trên đồng?
Sao bất tài, nhiễu ương, phiền toái!
Thật khốn nạn cuộc đời vì trót lỡ sanh ra!”
Diều sợ hãi, xấu hổ
Đời lại càng co rúm
Bởi mỗi rục rịch sẽ nhận lại sự thóa mạ
Mỗi phản kháng sẽ bị đánh đuổi tơi bời
Nhưng, phép mầu (hay phép dữ)
Diều từ biệt cánh đồng một ngày
Tốc vào vùng cao mênh mông
Mất tăm trong mây gió
(Hay đã lặng lẽ rã xác ở cánh đồng?)
Câu chuyện sắp chấm dứt,
Và diều sẽ chẳng trở về
Khi sớm đã đứt dây.
21.11.25