con diều
em giáng xuống cơn đau tăng thất vọng
bỏ dở đời đành bấu lấy giấc mơ
em cười đi ta phẫn uất ném thơ
cùng dục vọng để quên lòng vội vã
đá bạc mầu đường đi lòng khinh rẻ
diều nửa con nằm trắng sạch linh hồn
cành cười ré đâm xuyên ngang thân xác
gió trả thù lay cho buốt nỗi đau
một chân trời hôm qua diều nhìn thấy
mây dưới chân gió vồn vập liêu trai
nước lấp lánh phản xạ bóng hình dài
bao nhiêu hướng chỉ lả lơi cao thấp
gió bất chợt nhận chìm bao dễ dãi
bắp chân đời bỗng tê dọc tê ngang
ta không khóc nhưng mắt nhìn đổ máu
rồi cuồng điên ta chúi xuống tâm can
như hôm qua hay không lòng không nhớ
đang rách toang chỉ buộc rối hồng ân
nhai nuốt từng phản bội nắng tinh thần
phơi trên tóc bao nhiêu điều bình thản
đỉnh linh hồn đang lẫn với hoài nghi
đêm lạnh xuống sương mang nhiều gậm nhấm
và thời gian đang làm mục linh hồn
tội ta buồn có ai đến đem chôn
mang tả tơi trôi dần vào quên lãng
còn giữa đời nhưng trí nhớ hoang vu
đêm mênh mông tắm sương lạnh sao khuya
nhìn luân vũ thiên hà còn di động
và một đêm gió tuốt sạch lòng nhân
cành rũ xuống đời chỉ còn ký ức