ảnh xưa mây gợn
Nhìn em cong nét chân mày
bỗng quên đi thuở chân mây cuối trời
bao giờ tình nở hoa môi
mình không tính tuổi để đời cứ Xuân !
Nhìn em ngồi rửa bàn chân
cái ao rau muống tưởng chừng biển sông
ôi em hai gót sen hồng
giẫm trên cỏ mượt từng dòng thơ anh !
Nhìn em giọt lệ long lanh
đôi khi cũng nhớ lại hình Mẹ Cha
tự ngày xưa, tự ngày xa
Cha tìm gặp Mẹ rồi qua chuyến đò ...
Nhìn em tay bút tròn vo
thương sao ngo’n ngọc trời cho chữ Tình
gọi em thì hóa chữ Mình
gọi anh, lòng dặn : đừng đành đoạn xa !
Nhìn em, giờ, cõi bao la
ảnh xưa mây gợn trời ba bảy trời
nhớ là nước Việt Nam ơi
nhớ là em của một thời tương tư !
Trần Vấn Lệ