ta đi
Ta đi thấy đất vô cùng rộng
Ngoảnh lại mơ hồ mây trắng lung…
Ta đi với núi lưng đèo biếc
Có chạnh lòng không nỗi nhớ chùng
Ta đi chốn cũ không người nhớ
Cuối một đường xa đất lạ tên
Cuối một chiều hoang lơ ngơ phố
Cuối một nỗi buồn lại có thêm./.