thương ai
Thương ai điêu đứng phong trần
Thương ai án tuyết song hoành luống công!
Công lênh vụng bước tao phùng
Trời xanh đã chán, má hồng khôn yên.
Thương ai tủi liễn oan đào
Thương ai đi đứng ra vào hổ ngươi
Trăm năm thẹn nói dơ cười
Hồng nhan mang lấy của trời mà chi
Thương ai nhầm bẽ tu mi
Thương ai áo khép chân quỳ hôm mai
Vì chi một vẻ cân đai
Mà con người ấy ra người bó tay!
Thương ai vò võ canh chầy
Thương ai nấn ná tháng ngày chiếc thân
Gió thu lần lượt mưa xuân
Huê tàn trăng xế vơi phần điểm trang
Thương ai dạ ngọc gan vàng
Thương ai thân bỏ chiến tràng như không
Vô tình chi bấy hoá công?
Giang sơn để giận anh hùng nghìn thu.