sa mạc trắng
Hàng đôi trên giấy: con đường sắt
Gạch đỏ là ga trạm khởi hành
Chữ nghĩa kết toa theo máu óc
Trái tim thi sĩ mãi xuân xanh
Chấm phết đóng từng ga trạm nhỏ
Trên con đường sắt chạy song song
Trái tim là một con tàu suốt
Chẳng có sân ga trạm cuối cùng
Thuở bé, mới đi học vỡ lòng
Hàng đôi gạch lợt nét song song
- Thầy khuyên viết chữ trong hàng ấy
Xem chữ người ta đoán tấm lòng
Từ lúc vào đời, buông sách vở
Đèn chong leo lét nến liêu trai
Đi tìm cơm áo trong đau khổ
Nước mắt làm khô hết nụ cười
ĐDêm nào khai ngén, tim trăn trở
Ngực lép thân gầy, máu ói ra
Đầu gục ngủ say trên vũng trắng
Hồn đau mới ghé tạm sân ga
Thèm khát làm sao đôi nhịp bước
Giọng ê a rười rượi u buồn
Vang lên từ đấy lòng thơ dại
Từ áo sờn bâu, chiếc guốc mòn
Ôi bóng xuân xanh đã nhạt rồi
Đường đời bứt phá nét hàng đôi
- Đường đời không thẳng như trang giấy
Ta vẫn đi ngay đến cuối trời
Đời dẫu bủa giăng ngàn cạm bẫy
Ta đi cho suốt quãng đường xa
Trường đời, chợ giấy là sa mạc
Ngòi bút ta thay bóng lạc đà
Sa mạc trắng ơi ! Sa mạc trắng ơi !
Ta thâu khoảng rộng, bốn phương trời
Vào lòng sa mạc, trong hồn trắng
Quá khứ, tương lai nối nhịp đời
Kiên Giang
(Rạch Ong 1966)