thơ gửi bắc kỳ
Bắc kỳ em. Khuôn mặt hình trái soan
Đem giòng suối cài lên hai bờ tóc
Trút nước xuống trần gian gây cơn lụt
Ta tai ương lạng quạng bị nhấn chìm
Bắc kỳ em. Đôi mắt màu thủy tinh
Thấy thấu suốt ta thất tình lục dục
Hai con mắt mở to như cửa ngục
Ta cam tâm tình nguyện bước vô tù
Bắc Kỳ em. Có thoa mật lên môi?
Sao ngọt sớt bén còn hơn dao bén
Ta con ruồi đánh hơi quanh miệng chén
Em lia dao chặt nhiều phát té nhào
Khi Bắc Kỳ nghiêng tim trút ca dao
Ta vội hứng câu gừng cay muối mặn
Dẫu kiếp trước vô chùa tu mấy bận
Gặp kiếp này đành cởi áo cà sa
Bắc kỳ em. Còn huyền hoặc nguyên sơ
Sao bỏ quên nơi đây nhiều giọt nhớ
Trái tim ta chưa một lần hóa đá
Chiều nhìn lên mây gió ngóng chờ trông
Ta mỗi ngày gom cho đủ bâng khuâng
Chế biến thơ gởi vào lòng key board
Mười ngón nhảy như trái tim gõ nhịp
Em phương trời xa lắc, có xôn xao?
Đêm dẫn Bắc kỳ đi thăm chiêm bao
Theo dấu thơ lần về nơi tiền kiếp
Em có thấy bên giòng sông oan nghiệp
Hai người ngồi chóc ngóc ở hai bên?
Quan Dương