kim cang từ lúc nào rơi nhói òa
hình như ký ức luân lưu
tôi con chịm Lạc vô ưu đọan nào
chiều đi theo ngọn gió trào
hàng cây se lạnh trúc đào tương tư
hình như ngọn sóng ngật ngừ
để riêng tiếng nhạc trầm hư cõi người
chiều rơi từng khúc tả tơi
nào đâu cố quận đầy vơi gọi về
chiều rơi cũng thế lê thê
còn chăng kinh kệ sơn khê trầm trầm
còn chăng hồn lặng phù vân
nghìn năm xưa đó nghìn cân dựng đời
về thôi ngọn gió lả lơi
Kim Cang từ lúc nào rơi nhói òa
Nguyễn Đăng Tuấn
4 tháng 12 năm 2003