mùa hoang tưởng
Nhữg ngày trọng Ðông chìm trong tuyết giá
Không chừng lòng ta lạnh suốt trăm năm
Hạt ngờ ngoi lên từ lòng sỏi đá
Chớp mắt thành rừng, khuất bóng trời trăng
Con sâu lọc lừa phục trong trái táo
Ðục lỗ bay ra như vẻ tình cờ
Ta bỗng lạc thần như tên khờ khạo
Cơn thèm ngày xưa, nỗi đắng bây giờ
Yên nhé đời sâu, vui đi đời bướm
Xin cứ rong chơi như sở nguyện nàng
Có nhau tình cờ sau mùa hoang tưởng
Tình vào mùa đông lạnh ngắt cung đàn