sóng một lần đời mãi lênh đenh
Khoảnh trắng ấy in vào trí nhớ
Dễ gì phai, không cách gì quên
Trong giây phút đất trời ngưng thở
Ta cơ hồ lú lẫn họ tên
Em ngậm cứng hồn ta trong miệng
Ta ngàn năm chẳng thiết siêu linh
Căn phòng nhỏ thoắt trôi ngoài biển
Sóng một lần đời mãi lênh đênh
Ta níu bắt chiếc phao vô ảnh
Bờ sân si và bến hỗn mang
Thoắt thành cá bơi trong tâm cảnh
Thoắt như trăng say giấc đá vàng
Trôi trôi nữa, sông cùng biển tận
Buồn chi em dăm chuyện bá vơ
Ðời đẹp thế sao mình lận đận
Lỡ tình nhau hận đến bao giờ